Người đầu bếp khi chế biến món
ăn phải trải qua một quá trình, đó được gọi là “quá trình chế biến.
“Nấu” chính là việc cho thêm những loại gia vị cần thiết, sử dụng các
cách chế biến thực phẩm khác nhau tạo ra một món ăn ngon. Ý nghĩa của
việc làm này, chính là một mặt làm mất đi vị tanh và vị nồng của dầu mỡ.
Một mặt khác, là tăng thêm mĩ vị, khiến cho những hương vị riêng lẻ của
món ăn kết hợp với nhau một cách hài hoà tạo ra một loại thực phẩm tổng
hợp mà ta quen gọi là “món ăn”.
Nét chủ đạo của các món ăn Trung Quốc
bao gồm có bốn đặc điểm chính, đó là sự kết hợp tinh tế giữa hương,
sắc, vị và cách bày biện.
Người ta nói đồ ăn Trung Quốc rất cầu
kỳ, có lẽ cũng là chính bởi do yêu cầu chặt chẽ của bốn quy định trên.
Khi chế biến món ăn, người đầu bếp phải làm sao cho món ăn có màu sắc
đẹp mắt, có hương thơm ngào ngạt làm say lòng thực khách, có vị ngon của
đồ ăn được chế biến từ nguyên liệu tươi, và cách trình bày sao cho thật
thu hút và ấn tượng.
Người ta ăn, chủ yếu là thưởng thức
hương vị, bởi vậy, có thể nói rằng, hương vị của món ăn là điều quan
trọng nhất. Nói thì như vậy, thế nhưng dù hương vị món ăn có ngon tới
đâu, nhưng màu sắc không đẹp, hương thơm không có và cách trình bày
thiếu mỹ quan, thì món ăn đó không thể được gọi là đạt yêu cầu.
Chính vì có những quy tắc khắt khe
trong việc chế biến món ăn như vậy, cho nên, ta có thể nói rằng, việc
chế biến món ăn của người Trung Quốc chính là một môn nghệ thuật, chả
trách mà mọi người thường gọi những người đầu bếp có kỹ thuật cao tay là
“Mỹ thực nghệ thuật gia”, có nghĩa là người đầu bếp tài ba.
Cách chế biến món ăn của người Trung
Quốc thì nhiều vô kể, có tới mười mấy cách chế biến như hầm, nấu, ninh,
xào, hấp, rang, luộc, om, nhúng….Điểm then chốt trong việc chế biến món
ăn là nắm vững được độ lửa, chính là việc chỉnh lửa to, nhỏ sao cho phù
hợp, và thời gian nấu là dài hay ngắn. Nắm được nguyên tắc này, cũng có
thể coii là một nghệ thuật mà không phải ai cũng biết.
Hương vị món ăn của người Trung Quốc
rất nhiều, ngoài những vị chua, cay, mặn, ngọt ra, còn có một số vị
thuốc cũng có thể chế biến thành món ăn, ví dụ như hải sâm, thuốc
bắc…Tất cả đã được tạo thành lịch sử văn hoá ẩm thực mấy nghìn năm của
nhân dân Trung Hoa.
Các món ăn Trung Quốc nhiều và mỗi
vùng lại có hương vị riêng, ta khó có thể thống kê ra một con số chính
xác được. Ngoài các món ăn được chế biến từ các loại thịt, rau tươi và
cá ra, cũng có “sơn hào hải vị”. Người Trung Quốc có một món ăn rất đặc
biệt, đó là món “Phật bật tường”. Món ăn này được chế biến từ hơn mười
tám loại nguyên liệu khác nhau. Khi chế biến xong, hương thơm ngào ngạt.
Người ta bảo, Phật thì không ăn thịt, thế nhưng hương thơm của món ăn
này đã là cho Phật cũng không nhịn nổi bèn “bật” qua tường để nếm món
ăn. Cách ví von này nhằm nói lên sự tinh xảo của món ăn Trung Hoa.
Trung Quốc có rất nhiều dân tộc khác
nhau, cho nên thói quen sinh hoạt cũng như sản vật của các vùng này
không giống nhau. Chính bởi thế mà hương vị món ăn của mỗi vùng cũng có
sự khác biệt nhất định. Có thể hiểu một cách đơn giản như sau: người
phương Nam thì thích ăn ngọt, khi nấu ăn cho khá nhiều đường. Người
phương Bắc lại thích ăn mặn, khi nấu ăn thì không thể thiếu muối. Sơn
Đông, Tứ Xuyên, Hồ Nam lại thích ăn cay. Người Sơn Đông thích ăn chua,
khi nấu ăn thường cho rất nhiều dấm. Bởi vậy, lịch sử Trung Quốc có câu
“Nam ngọt, Bắc mặn, Đông cay, Sơn chua”, chính là chỉ thói quen ăn uống
của các vùng này.
Các vùng đất khác nhau thì đương
nhiên là hương vị món ăn cũng không giống nhau, dần dần tạo thành danh
mục món ăn riêng của mỗi vùng. Trong đó, nổi tiếng nhất là đồ ăn tỉnh
Sơn Đông, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Giang Tô và Bắc Kinh. Mỗi địa danh trên
đều có một hương vị món ăn mang phong vị của quê hương mình. Ví dụ như
người Tứ Xuyên thích đồ ăn cay, người Sơn Đông lại thích đồ ăn tươi và
ít dầu mỡ. Người Quảng Đông lại thích ăn đồ ăn nhạt. Trình bày đẹp mắt
và cầu kỳ nhất có lẽ là đặc trưng của người Giang Tô.Còn người Bắc Kinh
lại vô cùng yêu thích những món ăn giòn, có bơ, hương vị thơm được chế
biến từ đồa ăn tươi.
Mỗi một món ăn nổi tiếng như vậy, đều
phải do đích thân người đầu bếp tài ba chế biến. Ví dụ như người Sơn
Đông có món “cá Hoàng Hà chua ngọt”, Món “Đậu phụ bà Ma” hay còn gọi là
“Đậu phụ Tứ Xuyên”,canh nhúng cay Tứ Xuyên, Vịt quay Quảng Đông, Canh cá Giang Tô, Vịt quay Bắc Kinh.
Những địa danh được coi là “tiêu điểm
ẩm thực” của Trung Quốc này vốn đã có từ lâu rồi, nhưng ngày nay, Trung
Quốc còn có thêm bốn địa danh nữa cũng rất nổi tiếng, đó là Phúc Kiến,
Triết Giang, An Huy và cuối cùng là Hồ Nam.
Ngày nay, ở các thành phố lớn của
Trung Quốc, chúng ta đều có thể thưởng thức những món ăn trên. Nhưng ở
phương Bắc, có một số món ăn mà ta phải tới tận vùng đất đó mới có thể
thưởng thức được. Ví dụ như ở phương Bắc, ta rất khó có thể ăn món ‘Long
hổ đấu”, muốn ăn, ta phải tới tận Quảng Đông. Bởi vì, nguyên liệu để
chế biến “Long hổ đấu” chính là thịt rắn và thịt gấu, mà loại thực phẩm
này thì ngươi phía Đông và người phía Bắc không dám ăn.
Có tìm hiểu mới thấy, văn hoá ẩm thực
của Trung Quốc thật đáng ngưỡng mộ. Những món ăn này, dường như vượt cả
không gian để đem nền văn hoá ẩm thực của quê hương mình tới các vùng
đất trên thế giới.
heo: Monngonhanoi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét