Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Say nắng ở Nola

Tôi lờ mờ hình dung có điều gì thay đổi trong trái tim mình mà không biết rằng vào ngay lúc ấy, tôi đã “phải lòng” NOLA (*)...
Say nắng ở Nola
Một xe diễu hành lễ hội Mardi Gras khổng lồ
Từ tiếng đàn Violon của người phụ nữ da màu trong ga tàu điện ngầm New York, đến tiếng trống đập dồn trên đại lộ Michigan - Chicago, những chuyến đi đưa tôi đến New Orleans trong một chiều mưa dịu dàng.
Cơn mưa vội cuốn phăng vị mặn chát trên đôi má rát bỏng chiều mùa hè, đẩy tôi và chiếc xe đạp cổ kiểu Pháp vào một góc nhỏ trên đường Royal. Khi đó, tôi lờ mờ hình dung có điều gì thay đổi trong trái tim mình mà không biết vào ngay lúc ấy, tôi đã phải lòng NOLA từ một cơn “say nắng” lạ thường. Cơn “say nắng” với... một thành phố.
Say đắm Jazz
Được nghe Germaine Bazzle hát là cả một niềm khoái cảm dâng trào. Có trò chuyện trong xe limo với cô trước đó vài giờ mới đủ ngạc nhiên trước sự lột xác hoàn toàn khi cô bước lên sân khấu. Trong ánh đèn đỏ của cái góc nhỏ kế bên quầy bar, nữ ca sĩ Jazz nổi tiếng nhất nhì New Orleans biến thành “một con quỷ Jazz” đầy mê đắm. Đêm ở New Orleans trở nên tuyệt diệu vô cùng với từng cái nhăn trán, cái môi uốn cong và cái điệu lên đồng đầy chất nghệ sĩ của cô. Căn phòng có tên Irvin Mayfield Jazz Playhouse của khách sạn Royal Sonesta đêm nay chỉ vài ba khách, không gian trôi bồng bềnh theo từng cái lắc hông chậm rãi nhả ra theo mỗi nốt nhạc của Bazzle. Chẳng có gì màu mè, không có những điệu lên gân, cô cứ khoan khoái đẩy cái đêm trên đường Bourbon từ đỉnh đồi cảm xúc này sang thảo nguyên rực rỡ xúc cảm khác. Còn tôi thì đã lạc lối từ lâu trong cái mê cung lười biếng mà cô giăng ra.
Một ban nhạc kèn đồng chơi trên đường Frenchmen lúc quá nửa đêm
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không cắt nghĩa được lý do vì sao tình yêu với NOLA dội thẳng vào trái tim mình ngay từ những ngày đầu tiên. Nếu Washington DC trong tôi hệt như một người bạn lâu năm, Chicago là tình yêu lặng lẽ với một anh chàng trầm tư trong những ngày trời nhiều mây, thì với NOLA chỉ có thể gọi là một cơn say nắng. Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có thể gặp những phút giây như thế, khi phát hiện ra trái tim mình đập loạn nhịp vì ai đó không hẹn trước đi ngang qua cuộc đời. NOLA với tôi đích thực là cơn say vội vàng và không thể cưỡng lại với một anh chàng lai đen rất đỗi ngọt ngào. Không chùng chình, chẳng hẹn trước, thành phố ấy cứ chiếm lấy trái tim tôi tự nhiên như thể những giọt mưa rào chiều mùa hè lộp độp rơi xuống từ mái hiên nhà.
Đạp xe quanh phố Pháp
Cơn say nắng với thành phố này có thể đã đến từ những đêm nghe Jazz như thế. Khi biết tôi chuẩn bị rời miền Trung Tây để xuống phía Nam nước Mỹ, một người bạn dặn dò nhất định phải đi nghe Jazz. Tôi cười bảo dĩ nhiên rồi, nếu đến New Orleans mà không nghe Jazz thì coi như mất đi cơ hội chạm vào một nửa linh hồn thành phố. Bởi NOLA là quê hương của thứ nhạc tuyệt diệu ấy. Quảng trường Congo, nơi mà vào cuối thế kỷ 18 từng là nơi những người nô lệ da đen tụ tập để hát hò và nhảy múa, được coi như nơi khai sinh ra Jazz. Từ ban nhạc Jazz đầu tiên ra đời khoảng năm 1890, đến những câu lạc bộ Jazz vẫn sáng đèn và nổi nhạc hàng đêm trên phố Pháp, Jazz là thứ keo kết dính tâm hồn NOLA. Mỗi giây mỗi phút mỗi góc đường đều đắm mình trong thứ nhạc soul quyến rũ ấy.
Nhảy với tôi ở NOLA
Trước khi kịp nhận ra mình đang ở trong bảo tàng, tôi đã vội vàng thấy đôi chân mình nhún nhảy trong tiếng nhạc Jazz đầy say mê đang lan ra khắp không gian giữa các bức tường. Ở New Orleans, tiếng kèn đồng, âm thanh của chiếc trumpet hay cái giọng khàn khàn ngang ngang của anh chàng ca sĩ sẽ theo bạn khắp nơi, từ quảng trường Jackson đến những hộp đêm trên đường Bourbon, hay ở ngay nơi mà bạn cũng không ngờ đến nhất, là bảo tàng bang Louisiana.
Một ban nhạc chơi trên đường
Chỉ có thể là ở NOLA, nơi mà trong một tiệm kem nhỏ giữa chợ Pháp, hai cô gái bán hàng có thể ngưng múc kem rồi mải mê nhảy với nhau bên cạnh cửa sổ lúc máy phát chuyển sang một bản nhạc yêu thích. Không có đêm nào ở New Orleans mà tôi có thể về nhà trước nửa đêm. Cái cảm giác trôi từ quán bar này sang hộp đêm khác trên đường Bourbon, nhảy với người lạ ở góc đường Frenchmen và Chartres nơi có một ban nhạc kèn đồng chơi trên vỉa hè mỗi tối… là những trải nghiệm “rất New Orleans” mà bạn khó lòng tìm thấy ở nơi khác trên đất Mỹ. Nếu chưa đủ cho một ngày, hãy đến quán bar Maple Leaf lúc gần nửa đêm, rồi nhảy với bạn mình trong khi ban nhạc kèn đồng đang chơi đầy hăng say trên bục sân khấu màu đỏ ối.
Tưởng chừng như ngay bên ngoài cánh cửa nhà là cả một thành phố nghệ thuật với âm thanh, màu sắc và những điệu nhảy đầy say mê. Bạn sẽ không thể dừng được ý nghĩ nhấc đôi chân lên, lúc lắc bờ vai trong lúc đôi tay vỗ nhịp đều đều theo điệu nhạc. Không có nỗi buồn, không có giọt nước mắt hay bất cứ nỗi sầu muộn nào ở NOLA, chỉ có những trái tim biết yêu và sẵn sàng để yêu. Vậy nên nếu đến New Orleans vào một ngày cô đơn, hãy sẵn lòng để nhảy với tôi trên góc đường nào đó khi ban nhạc kèn đồng đang chơi không ngưng nghỉ, dù khi ấy trời đang chuyển cơn mưa.
TUYỆT VỜI VỚI NEW ORLEANS
Những câu lạc bộ chơi nhạc sống hàng đêm là điểm không du Tham quan khu Garden District, nơi nổi tiếng với những khu biệt thự và nhà kiểu cổ của quý tộc xưa, nằm nép bên trong những khu vườn với những cây sồi tạo dáng rất đẹp.
Đi một chuyến tàu điện cổ màu xanh lá cây St. Charles hoặc tàu điện màu đỏ dọc theo đường Canal tham quan thành phố.
Đi dọc theo dòng Mississippi bằng chiếc tàu thuỷ chạy hơi nước cổ Natchez.
Lễ hội Carnival Mardi Gras diễn ra hàng năm tại New Orleans là một trong những sự kiện quan trọng thu hút đông đảo khách du lịch Nếu đến NOLA không đúng dịp, bạn vẫn có thể tìm hiểu về lịch sử lễ hội, tham quan các xe diễu hành được trang trí công phu tại khu trưng bày Mardi Gras World.
Bài và ảnh: Đinh Hằng

Không có nhận xét nào: