Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Ghi chép từ quê hương "Ông già Noel"


Mặc dù còn nhiều tranh cãi, nhưng Phần Lan vẫn được nhiều người nhắc đến hơn cả là quê hương của "Ông già Noel". Chúng tôi bắt đầu hành trình di chuyển từ Stockholm tới Phần Lan vào những ngày cận kề Giáng sinh. Cũng bởi vậy thật nhiều điều thú vị đã tới.
 

Trải nghiệm trên phà 12 tầng

Nếu đi máy bay thì từ Stockholm (Thụy Điển) sang Helsinki - thủ đô của Phần Lan sẽ chỉ mất 1 giờ bay, nhưng nếu chọn đi phà bạn sẽ mất đến 15 tiếng, song có  người bạn Stockholm nói với chúng tôi rằng, hãy trải nghiệm điều đó, vì thực sự "đáng giá" đấy. Cuối cùng cái "trải nghiệm" đó đã khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng ngay khi đặt chiếc vé qua cửa kiểm soát để lên phà. Nếu nói đó là một "tòa cao ốc di động" hay một "Parkson di động" cũng không ngoa. Phà có tên là Silja Serenade thực chất là chiếc tàu thủy chở khách cao 12 tầng, cực kỳ hiện đại, có đủ các quán hàng, bar, cửa hàng đồ hiệu, siêu thị...
 
Phà 12 tầng với đầy đủ cửa hiệu, siêu thị...
Phà 12 tầng với đầy đủ cửa hiệu, siêu thị...
 
...những quán cà phê, bar dọc theo thân phà...
...những quán cà phê, bar dọc theo thân phà...

Ở tầng 4 - vị trí trung tâm nơi đây có các quán bar, cửa hàng đồ hiệu, dàn nhạc sống với 4 nữ nhạc công xinh đẹp trình diễn những bản hòa tấu violon và piano hay nhất. Chọn một góc nhỏ quán bar, chúng tôi nếm một chút bia và có thể nhẩn nha để quan sát. Bar đông đúc, tiếng cười nói mỗi lúc một rôm rả. Có người nói với tôi, họ chọn đi phà là cách để họ được sống về đêm, thay vì ở xứ lạnh đêm thường đến sớm và rất khó để kiếm một nơi tụ hội bạn bè, cũng vì thế tiếng cười nói cũng thoải mái hơn.
 
...cùng những bản nhạc ngọt ngào của các nữ nhạc công xinh đẹp
...cùng những bản nhạc ngọt ngào của các nữ nhạc công xinh đẹp

15 tiếng đồng hồ ngỡ ngàng về "tòa cao ốc tiện nghi di động" cứ thế trôi qua, thảng hoặc mới nhớ ra là mình đang ở trên phà.

10h sáng, chúng tôi đặt chân đến thủ đô Phần Lan - thành phố Helsinki.

Những "tâm hồn Helsinki"

Cái nhắc nhớ trong đầu tôi về Phần Lan đây là quê hương của ông già Noel, vì thế ngay khi tới nơi tôi đã bị chạm ngay cảm giác về tuyết - tuyết rất  dày, một màu trắng lóa phủ kín. Helsinki cũng cho tôi cảm nhận rõ ràng đầu tiên về nơi đây là sự thưa thớt của dân cư, nên sự bình yên của một Thủ đô với trên 600 ngàn dân khiến tôi có chút bối rối - khi quá quen thuộc với cảnh bước chân ra đường là gặp người và người nườm nượp. Đón chúng tôi từ phía cửa phà là người đàn ông gần 60 tuổi, cao ráo. Tôi ngạc nhiên đến độ phải lặng đi một lúc, vì đơn giản chỉ qua một lá thư ngắn của một người bạn của chúng tôi mà ông đã ra đón chúng tôi từ sớm. Chưa biết gì về nhau, chỉ thấy lưu ý "sẽ có một người đàn ông chừng 60 tuổi, đứng một mình chờ chúng tôi". Vậy mà, cái thành phố bé nhỏ đến lạ, bước ra cửa, chúng tôi đã nhận ra người bạn Helsinki. Ông đón chúng tôi về khách sạn bằng cách... đi bộ dẫn đường.
 
Những gian hàng giáng sinh nhỏ xinh xếp sít nhau giữa trung tâm của Helsinki
Những gian hàng giáng sinh nhỏ xinh xếp sít nhau giữa trung tâm của Helsinki
 
Chợ giáng sinh thành địa chỉ quen thuộc của người dân xứ tuyết mỗi dịp giáng sinh tới
Chợ giáng sinh thành địa chỉ quen thuộc của người dân xứ tuyết mỗi dịp giáng sinh tới

15 phút đi bộ, những bước chân người Bắc Âu sải rất dài và nhanh, tôi cố hết sức để không tụt lại phía sau. Trên đường đi, ông đã chỉ cho chúng tôi một số địa chỉ đáng lưu ý. Tôi phát hiện ra, rất nhiều tượng đài về các nhà thơ chạy dọc trên nhiều tuyến đường. Nhưng, điều đó không lạ, bởi nếu bạn đặt chân lên Helsinki bạn sẽ cảm nhận rõ sự vẻ nên thơ của thành phố này. Trải trên lối đi qua các công viên là những chiếc ghế đá (đúng hơn là ghế sắt rất điệu) chỉ tiếc mùa này tuyết phủ ngập,  công viên như đến phiên đi ngủ, bình yên đến lạ. Trên những hàng cây đang chạy lùi sau lưng mình chan chứa tuyết.

Sau khi đưa chúng tôi tới khách sạn, ông đã tạm biệt và không quên rút bản đồ Helsinki ông cầm trên tay mình cho chúng tôi và dặn dò cẩn thận. Ông ra về. Nhìn người đàn ông 60 tuổi đi trong tuyết lạnh với sự chân thành dành cho chúng tôi, lòng trào lên một cảm xúc khó tả.
 
Những con đường chạy dọc qua công viên mùa tuyết phủ
Những con đường chạy dọc qua công viên mùa tuyết phủ

Ông chỉ là người đầu tiên trong số những "tâm hồn Helsinki" mà chúng tôi được gặp. 11h trưa hôm sau, sau tiếng gõ cửa Mikko Myller, một người đàn ông chừng 40 tuổi, khá đậm người bối rối xin lỗi vì đã đến chậm... 5 phút để đón chúng tôi đi thăm quan thành phố. Tôi lúng túng vì chưa bao giờ mình phải bối rối vì trót đến muộn 5 phút, giật mình.

Mikko Myller lại bối rối nói tiếp "Helena nhờ tôi đến đón các bạn đi thăm quan Helsinki, tôi cũng xin lỗi vì chưa biết các bạn trước". Vậy là cái bối rối của anh chuyển qua chúng tôi khi bánh xe chạy càng lúc càng xa khách sạn, thì sự nhiệt tình của anh càng lên cao. Anh dắt chúng tôi tới đài tưởng niệm nhà soạn nhạc Sibelius; nhà thờ xây trong hầm đá... và đến một quán cà phê bên biển. Bờ biển lúc trắng xóa vì băng tuyết dày tới mức anh khoe chủ nhật trước anh và bạn đã trượt băng trên đó. Trượt tuyết là món anh yêu thích đến nghiện, trên hành trình vòng quanh thành phố anh chỉ nhắc đi nhắc lại sở thích của mình là vậy.
 
Mikko Myller chụp ảnh tại đài tưởng niệm nhà soạn nhạc Sibelius
Mikko Myller chụp ảnh tại đài tưởng niệm nhà soạn nhạc Sibelius
 

Chia tay chúng tôi khi trời đã có chút đổi màu, 3h chiều. Một vài ánh đèn loang loáng bên đường đã lên, chiếc xe đỏ nhỏ của anh đi vụt qua trước mắt. Chúng tôi rướn nhìn cho đến khi bóng xe anh khuất hẳn và vẫn phải thốt lên: kỳ lạ thật bởi đơn giản Mikko chỉ là bạn của một người bạn mà chính chúng tôi cũng chưa biết người bạn đó.
 
Bên trong một quán ăn truyền thống Phần Lan tại thủ đô Helsinki
Bên trong một quán ăn truyền thống Phần Lan tại thủ đô Helsinki

Chẳng biết ông già Noel có thật thì sẽ phản ứng thế nào khi biết tuần lộc là một món ăn rất nổi tiếng ở nơi đây. Thịt tuần lộc có mùi thơm khá giống thịt bò. Món ngon này được giới thiệu ở một nhà hàng truyền thống Phần Lan. Ở Helsinki nếu vào một quán ăn nào vào buổi tối, câu đầu tiên bạn nhận được khi bước vào cửa nhà hàng là: "Xin vui lòng chờ đợi để được xếp chỗ" và tất cả đều phải tuần tự, đợi 20 phút để có chỗ ngồi, hoặc 20 phút nữa bạn quay lại đây để xếp hàng đặt chỗ... là những câu trả lời chúng tôi nhận được khi tìm một chỗ ăn vào tối thứ 7. Và phải mất 24h đặt chỗ chúng tôi mới có được một chỗ ngồi ở quán truyền thống nổi tiếng Phần Lan.
 
Sau 8h tối, trung tâm mua sắm Stockmann đóng cửa và vắng lặng...
Sau 8h tối, trung tâm mua sắm Stockmann đóng cửa và vắng lặng...

Lại nói nếu ông già Noel có thật chắc sẽ rất vui sướng vì ở Phần Lan những đồ dùng, vật dùng mùa giáng sinh lại có nhiều đến vậy, đặc biệt là đồ hand made (làm bằng tay) nào mũ, găng tay, nến, thìa dĩa, tất giày... rất nhiều. Cũng như ở nhiều nước Bắc Âu chợ giáng sinh ở Helsinki được mở từ đầu tháng 12, thu hút rất đông du khách tới tham quan và mua sắm bởi vẻ tinh xảo và rất dễ thương của món đồ nhỏ.

Khác với hình dung của tôi về đất nước của ông già Noel, phố phường không khí giáng sinh dường như khiêm tốn hơn, ít rực rỡ hơn, chỉ ấm áp vừa đủ. Cạnh trung tâm mua sắm lớn nhất Helsinki là Stockmann, trẻ con đi chơi chỉ đứng túm tụm bên ngoài cửa kính để say sưa ngắm hàng giờ những mô hình ông già Noel, xứ sở thần tiên của tuyết dịp giáng sinh. Trên phố, những bản nhạc hay bất ngờ rót vào tai, đó là là những phần trình diễn của các nghệ sĩ đường phố. Họ cũng ngồi hàng giờ dưới tuyết lạnh -13 độ, để chơi những bản nhạc hay nhất, để đến khi tối muộn họ phải rít rất nhanh những điếu thuốc chống lạnh. Tôi còn kịp thấy đôi tay họ như run lên khó khăn khi đút nhạc cụ vào hộp có lẽ bởi họ phải căng mình chịu lạnh nhiều tiếng đồng hồ. Hết người chơi violon, đến người chơi cello thay nhau biểu diễn, đôi đồng bạc lẻ khách qua đường cúi xuống thả vào chiếc mũ phía trước. Cuộc sống cứ thế trôi đi, một ngày kết thúc.
 
 
Sau 8h tối, trung tâm mua sắm Stockmann đóng cửa và vắng lặng...
...dù chỉ cách đó vài tiếng, trẻ em đứng kín vây quanh cửa hàng mô hình có hình ông già tuyết và xứ sở thần tiên 

Helena - người bạn của một người bạn của chúng tôi xuất hiện. Vẫn là cái bối rối vì bà cũng chưa biết chúng tôi, chỉ qua một người bạn. Song, Helena chính là người đã nhờ người đàn ông 60 tuổi và Mikko giúp đỡ chúng tôi trong những ngày tới Helsinki. Bữa tối ở nhà hàng Phần Lan với món thịt tuần lộc và mùi thơm từ củ khoai tây nghiền trộn pho mát thơm lừng trong câu chuyện kết bạn của chúng tôi. Đó cũng là bữa tối chúng tôi rời Helsinki trên chiếc xe Volvo Helena chở. Người phụ nữ cỡ 60 tuổi ấy đã chở chúng tôi đi với những câu chuyện rất thú vị về cuộc sống, về nơi mà "bọn trẻ con Helsinki chủ yếu sinh ra ở đây" - bà chỉ tay về phía bên phải trên tuyến đường chạy từ trung tâm Helsinki ra sân bay để ngược về Stockholm. Cả đám cười ồ lên và minh họa "à nó là cái Phụ sản Trung ương nhà mình đấy mà". Câu chuyện cứ thế mà gần gũi.
 
Sau 8h tối, trung tâm mua sắm Stockmann đóng cửa và vắng lặng...
Helsinki với chúng tôi không chỉ là những công trình lớn, không chỉ những ngày mưa tuyết ngập đường mà còn là ở đó có những tấm lòng rất chân tình mà chúng tôi gọi họ là những "tâm hồn Helsinki".

Lại chia tay Helena, vẫn cảm giác như với Mikko, hay với người đàn ông trạc 60, chúng tôi vẫn ngỡ ngàng vì sự chân thành. Khoảnh khắc về "những tâm hồn Helsinki" đã dành cho chúng tôi thật khó quên khi có dịp tới đất nước của ông già Noel mùa giáng sinh.

Ngọc Lan
(Từ Helsinki - Phần Lan)
Ghi chép từ quê hương "Ông già Noel" Ghi chép từ quê hương Ông già Noel10 5 29

Không có nhận xét nào: