Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Du hí Tây Tạng - không đùa được đâu!

Tây Tạng còn tuyệt hơn tất cả những gì bạn từng mơ về nó đấy, nên đừng mơ nữa và hãy thu xếp để đi thôi nào!
Tập hít thở
Với độ cao trung bình 4.900 m so với mực nước biển, Tây Tạng là cao nguyên cao nhất trên trái đất và người ta thường gọi nó là "mái nhà của thế giới". Có nhiều người vừa đặt chân đến Tây Tạng đã bị ngất, phải nằm nghỉ 2-3 ngày cho quen với không khí loãng ở nơi đây. Thậm chí một số người sức khỏe yếu phải tức tốc mua vé máy bay về - mất toi cả chuyến đi. 
Vì vậy, việc đầu tiên trước khi hiện thực hóa giấc mơ Tây Tạng là bạn phải rèn luyện sức khỏe và chuẩn bị tinh thần trước đã nhé. Bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể và tập hít thở. Ngoài vấn đề gene di truyền đặt biệt của người Tạng thì bí quyết sống được trên cao của người Tây Tạng chính là hít thở nhiều hơn so với người sống ở độ cao ngang với mực nước biển đấy.
Các bạn bị huyết áp thấp hay mắc bệnh về tim mạch thì được khuyến cáo không nên đi để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng.
Xin giấy phép
Giấy phép vào Tây Tạng chỉ được cấp trước 20 ngày của chuyến đi. Bạn phải có visa Trung Quốc trước rồi copy gởi qua cho bên trung gian tiến hành xin giấy phép. Tây Tạng không cho phép đi tự túc nên bạn phải thông qua một tổ chức du lịch ở Tây Tạng để có thể khám phá vùng đất huyền bí này.
Bạn có thể search ra vô số công ty du lịch ở Tây Tạng nhưng nhớ là tìm công ty của người Tạng nhé mọi người, ví dụ như Tibet Great Tours. Tour của họ bao gồm: xe, tài xế, hướng dẫn và khách sạn. Ăn uống hay các chi phí khác bạn phải tự lo.
TT1-3373-1381142513.jpg
Mùa thu Tây Tạng lá vàng trời xanh, nắng như rót mật, đẹp như ở thiên đường đấy nhé!
Phương tiện
Có hai cách phổ biến để đến Tây Tạng là đi tàu hoặc máy bay. Tuyến đường sắt Thanh Hải - Tây Tạng được nhiều dân phượt chọn, vừa ngắm được cảnh đẹp hai bên đường vừa giúp bạn làm quen dần với không khí loãng ở trên cao nhưng lại mất rất nhiều thời gian và tiền bạc (chi phí đi tàu đắt hơn cả máy bay). 
Còn nếu đi đường hàng không, bạn có thể đặt trước vé của Air China (phải lấy được giấy phép trước thì hãng máy bay mới xuất vé), bay từ Hà Nội đi Thành Đô hoặc TP HCM - Nam Ninh - Thành Đô và chuyển tiếp chặng Thành Đô đi Lhasa.
Bạn nên đi chuyến bay tầm trưa từ Thành Đô đến Lhasa để ngắm được cảnh đẹp của Tây Tạng khi máy bay hạ độ cao, đảm bảo là sẽ mê luôn với cảnh núi non hùng vĩ ở phía dưới đấy.
Chọn thời điểm
Đi Tây Tạng đẹp nhất năm là tầm tháng 9, 10 vì lúc đó là mùa thu có lá vàng, trời ít lạnh hơn và cũng xanh trong hơn. Tùy túi tiền và thời gian cho phép mà thời gian đi có thể ngắn hay dài. Nếu chỉ đi Lhasa và các hồ gần đó thì khoảng 7 đến 10 ngày là đủ.
Mùa xuân và hè là thời gian thích hợp cho những người hành hương và thích tham gia các lễ hội đầy màu sắc. Nên tránh đi vào mùa đông vì thời gian đó nhiệt độ có thể xuống tới âm vài chục độ C, rét buốt kèm bão tuyết.
taytang7-1504-1381142513.jpg
Những con bò yak với lông trắng mượt được người chủ khoác lên mình bộ yên sặc sỡ.
Trang phục
Quần áo khi đến du hí vùng đất này cũng cần được chuẩn bị chu đáo. Bạn cần đem theo ba loại áo ấm: mỏng, dày và thật dày để tùy thời điểm, tùy nơi mà cần những loại áo ấm khác nhau. Thời tiết của Tây Tạng rất trong lành, không bị toát mồ hôi nhiều nên bạn không cần mang nhiều đồ để thay đâu, đỡ nặng là đỡ mệt. Nếu lịch trình của bạn bao gồm cả ngủ đêm ở Everest Base Camp nhớ mang túi ngủ, găng tay, khăn giữ ấm cổ.
Hãy chọn một đến hai đôi giày đế bằng mà bạn đi thấy chân dễ chịu nhất. Đa số di chuyển trên xe rất dài nên bạn nhớ mặc quần áo thoải mái nhé, đừng vì thời trang mà ngồi cực khổ, di chuyển khó khăn. Thời tiết hành khô nên tuýp kem dưỡng ẩm da hay son dưỡng môi cũng rất cần thiết. Một cặp kính có UV cao sẽ giúp mặt bạn tránh bị ánh nắng chói cháng nơi đây chiếu trực tiếp vào.
Thực phẩm, thuốc thang
Rất quan trọng đấy nhé, từ ruốc (chà bông), muối vừng để ăn cùng cơm bên đó, chocolate, kẹo, mứt để nhai cho đỡ buồn miệng (lại cung cấp thêm năng lượng)... tới cà phê, trà gừng để giữ ấm bụng cũng hãy chuẩn bị sẵn. Các loại thuốc uống như đau bụng, đau đầu, cảm sốt, băng keo cá nhân, thuốc xịt mũi... hay thuốc bổ tổng hợp mỗi ngày một viên cũng nên mang theo.
taytang8-5658-1381142513.jpg
Cung điện Potala ở Lhasa - một trong những điểm đến không thể bỏ qua ở Tây Tạng.
Tips 4 teen:
- Muốn du hí mảnh đất huyền hoặc này, bạn cần "gom góp" từ 1.800-3.000 USD (khoảng từ 37 triệu đồng). Đi nhóm càng đông, chi phí mua tour từ Trung Quốc, ăn uống, phòng ngủ chia sẻ cho nhau sẽ rẻ hơn một chút.
- Nếu đi cả Tibet & Nepal thì nên mua đồ lưu niệm ở Nepal vì bên Nepal giá rẻ hơn nhiều.
- Nên ghé Tibet Steak House & Lhasa Namaste Restaurant ăn lúc ở Lhasa.
- Không được chụp ảnh cảnh sát, đồn cảnh sát hay quân đội... hoặc nơi để bảng cấm chụp hình. Nếu không bạn sẽ có nguy cơ bị xóa sạch hình hay ghê hơn là tịch thu máy chụp hình đó nhé!
- Toilet ở các điểm tham quan của các tu viện rất kinh dị... Hãy lựa nơi có cảnh đẹp trên đường đi và kêu bác tài dừng xe để vừa "giải quyết" vừa ngắm cảnh luôn.
Thiện Nguyễn

Qua mảnh đất thiêng Tây Tạng


Người Tây Tạng tin rằng xứ sở của họ là khởi nguồn của sự sống và là chốn linh thiêng nhất của toàn nhân loại.


Tràng hạt của người Tây Tạng gồm 108 hạt, tượng trưng cho sự tụng niệm để dứt trừ 108 loại phiền não mà mình đã tạo ra trong ba đời

Mê mải nghiền ngẫm “Thiên táng”, khi trang cuối cùng của cuốn sách ấy gấp lại, trong tôi trỗi lên một cảm xúc trào dâng với cánh đồng cỏ bao la, những dãy núi quanh năm tuyết phủ trắng xóa, và hình ảnh người phụ nữ trong bộ áo dài Tây Tạng,… nhòa đi trong nước mắt. Và tôi, lúc đó đã tự nhủ với lòng mình rằng sẽ theo dấu chân tình yêu của người phụ nữ ấy, đi qua mười ba ngọn núi thiêng, chạm tay lên những gò đá Mã Ni cầu nguyện, tìm hiểu về thiên táng, nhúng tay xuống mênh mông nước hồ thiêng,…

Tôi muốn đặt chân đến nơi không chỉ con người được qu‎ý trọng mà mỗi con sông, mỗi hồ nước, mỗi ngọn núi đều mang một ‎ý nghĩa tâm linh đặc biệt nào đó.

Sau này, tìm hiểu về Tây Tạng, tôi mới biết muốn đến mảnh đất ấy thực chẳng dễ dàng, bên cạnh tiền bạc, thời gian, điều quan trọng nhất lại chính là chữ “Duyên”. Chúng tôi đã phải nghẹt thở chờ đợi cái “Duyên” ấy khi mà trong vòng 4 tháng, nhiều hãng du lịch đã từ chối xin giấy phép cho đoàn chúng tôi. Không ngừng cố gắng, như sự sắp đặt của số phận, cuối cùng hãng CITS đã giúp chúng tôi có được giấy thông hành vào Tây Tạng. Vậy là cái “Duyên” với mảnh đất thiêng Tây Tạng cũng đã đến.

Cung điện Potala trong nắng

Những mảng màu kỳ diệu

Đặt chân đến Lhasa, chúng tôi choáng ngợp bởi những màu sắc ở nơi đây. Ấn tượng đầu tiên về Lhasa chính là “những ô cửa sắc màu” đầy hoa và nắng.

Màu nắng. Không ai nhìn thấy màu của nắng, nhưng người ta có thể cảm thấy nó khi những màu sắc khác trở lên tươi hơn trong nắng. Những mảng tường vàng và nâu đỏ của các tu viện ánh lên rực rỡ dưới nền trời xanh thẳm.

Xanh. Bầu trời cao, xanh trong vắt, thăm thẳm, ngăn ngắt, bất tận, miên man. Tôi thấy ngôn từ của mình bất lực, nhưng tôi hạnh phúc vì đã cảm nhận được nó, thấy nó, và theo nó trong suốt hành trình. Trước mắt tôi, qua cửa kính ôtô, qua khung cửa sổ của phòng trọ, khi tôi nằm bên bờ hồ ngước mắt lên nhìn trời,… lúc nào tôi cũng thấy màu xanh ấy.

Màu của nắng hiện rõ trên từng bức tường nếp nhà nơi đây


 














Trắng. Màu trắng của mây. Màu trắng của tuyết. Màu trắng của những mảng tường nhà. Màu trắng của khăn Khata (khăn Khata trắng bày tỏ sự tôn kính trong Phật giáo Tây Tạng, người ta trao khăn Khata trắng như một sự ban phước lành hay một lời chúc cát tường). Bầu trời được tô điểm bởi những áng mây bồng bềnh, khi thì trôi lơ lửng, lúc lại tràn ngập trên các đỉnh núi tuyết tạo nên cảnh tượng như chỉ có trên chốn thần tiên.

Những hàng cờ phướn năm màu: trắng, đỏ, lục, vàng, lam, trên có viết những lời cầu nguyện tung bay trong gió. Người Tạng tin rằng, mỗi lần gió thổi cũng chính là lúc những câu kinh được tụng niệm gửi tới các vị thần linh, tới Đức Phật trên trời, đó cũng là một cách thể hiện niềm tin tôn giáo của họ. Đâu đâu cũng thấy những dải cờ phướn như thế: trước cửa nhà, trên những con phố, bên bờ hồ, trên những đỉnh núi, đặc biệt là trong các tu viện,…

Biểu tượng đặc trưng của các tu viện Tây Tạng: hình ảnh hai con nai chầu bánh xe pháp luân (gợi nhớ bài thuyết pháp đầu tiên của Đức Phật tại vườn Nai (vương Lộc Uyển ở Sarnath, Ấn Độ)

Niềm tin mãnh liệt vào tôn giáo

Đi đến đâu trên đất Tây Tạng, chúng tôi cũng đều bắt gặp những người Tạng tay lần theo tràng hạt hoặc cầm pháp cụ có tên là bánh xe pháp luân, vừa đi vừa quay theo chiều kim đồng hồ và niệm chú “Om mani padme hum” ở mọi nơi, mọi lúc. Thậm chí, khi chúng tôi bước chân vào một quán hàng ở Darchen, bà chủ quán còn mải mê tụng niệm đến mức không biết chúng tôi đã vào quán tự bao giờ.

Ở Tây Tạng có rất nhiều tu viện từ nhỏ đến lớn. Những người mộ đạo thực hiện nhiều nghi thức như Tam bộ nhất bái, hay bái lạy thần linh họ chắp tay giơ cao quá đầu, đưa xuống ngực, rồi cúi xuống và rạp lạy toàn thân, họ còn thường đi kora (vòng quanh) các tu viện hay núi thiêng để thể hiện sự thành kính của mình. Hầu hết người Tây Tạng có chung một tinh thần tôn giáo, bởi họ đều được sinh ra từ nắng, từ gió, từ núi tuyết và thảo nguyên. Họ tin rằng con người sinh ra từ tự nhiên, rồi chết đi cũng tan biến vào tự nhiên, chỉ có vòng tròn pháp luân là cứ quay, quay mãi.

"Giao lưu" tâm linh với người Tây Tạng qua tràng hạt

Chúng tôi quyết định đi thăm tu viện Jokhang ngay buổi chiều của ngày đầu tiên. Đây là ngôi chùa theo Phật giáo Mật Tông Tạng truyền, có lịch sử hơn 1350 năm, nằm ở khu phố Bát Giác Nhai (Bakhor Square), trung tâm thành phố Lhasa cổ. Jokhang là trung tâm về tinh thần, địa điểm linh thiêng và quan trọng nhất đối với toàn thể những người hành hương trên đất Tây Tạng. Những người Tây Tạng khi hành hương tới đây, đều đi kora quanh tu viện này, đó là một điều không thể thiếu đối với những người mộ đạo.

Tu viện thứ hai mà chúng tôi tới có tên là Gaden. Đây là một trong ba trường đại học tu viện ở Tây Tạng, nằm trên núi Wangbur, cách Lhasa khoảng 45km, trên độ cao 4.300m, khá là biệt lập với thế giới bên ngoài. Để đến được tu viện này, phải trải qua một con đường quanh co uốn lượn đẹp như mơ mà hai bên đường là những cánh đồng lúa mạch đang mùa thu hoạch, là những rặng cây đang mùa vàng lá, là những ánh sao và mặt trăng còn treo trên đỉnh núi và bầu trời đã dần xanh sau một đêm dài.

Những bức tranh trên tường tu viện Ganden

Nhìn con đường quanh co như dải lụa, khi chiếc xe bus cồng kềnh khó nhọc vượt qua những khúc cua, tôi chỉ ước giá như có một cái xe máy để tự mình cầm lái trên con đường này, cảm giác có lẽ sẽ tuyệt vời lắm.

Sau ngày thứ hai, ai trong chúng tôi cũng thích thú với cảnh sắc của các tu viện. Đó cũng là điều thôi thúc cả đoàn trong ngày thứ ba khi đến cung điện Potala.Cung điện Potala là biểu tượng của Phật giáo Tây Tạng đứng sừng sững, uy nghiêm giữa lòng thành phố, gợi nhớ về một thời huy hoàng đã qua. Nó là kinh đô Tây Tạng, cũng là đại tu viện lớn nhất ở đây.

Ai đến Tây Tạng cũng muốn một lần được đặt chân đến, được nhìn thấy và trầm trồ trước một công trình quá vĩ đại xây dựng từ thế kỷ 16 với vật liệu chủ yếu là gỗ, đá và bùn. Cao 117m, nằm trên độ cao 3.700m so với mực nước biển, có lẽ đó là kỳ quan tôn giáo bậc nhất của thế giới.

Các cuộc tranh luận giữa các thầy tu (diễn ra từ 3 đến 5 giờ chiều hàng ngày trừ các ngày chủ nhật) tại sân chính tu viện Sera. Họ sẽ bảo vệ các quan điểm của mình với việc dậm chân và vỗ tay thật mạnh. Phương thức trangh luận náo nhiệt này là một phần trong hệ thống giáo dục tu tập đã có từ lâu đời

Cung điện đỏ nằm ở trung tâm điện Potala bao gồm các nhà nguyện, tháp chứa thi hài của các vị Đạt Lai Lạt Ma đã khuất và Cung điện trắng là nơi các Đạt Lai Lạt Ma sinh hoạt khi còn tại vị. Trong cung sơn son thiếp vàng, trang hoàng bởi những bức tranh thangka, những báu vật quý giá, tượng thờ Phật Thích Ca bằng vàng ròng,…

Điều đáng buồn là với 200RMB (khoảng 700.000 đồng) chúng tôi chỉ được “cưỡi ngựa xem hoa” theo một lộ trình duy nhất trong vòng một tiếng, không được chụp ảnh bên trong, chưa kịp cảm nhận cái hồn của Potala một thời đã xa. Giờ đây nó không khác gì một viện bảo tàng với hàng trăm ngàn khách du lịch vào thăm mỗi ngày, một vài tu sĩ không còn tập trung vào bài học dù trong cung điện có hàng ngàn quyển kinh sách được làm từ một loại giấy mà ngàn năm cũng không phai.

Toàn cảnh tu viện Jokhang

Nghe kể chuyện thiên táng

Chúng tôi đến Tathpuri khi mọi người đều đã cảm thấy đủ với tu viện, đã hơi mệt với một chuyến đi dài mà bữa sáng vẫn chẳng có gì khác ngoài trứng rán với bánh bột mì nướng trên bếp đốt bằng phân bò Yak và sau đó bổ sung thêm món mì tôm mang từ Việt Nam.

Bỏ qua giấc mơ tắm suối nước nóng, chúng tôi theo Tenzin (hướng dẫn viên của chúng tôi) lên đỉnh đồi, trên ấy có thể thấy rất nhiều quần áo và tóc của những người đã được thiên táng. Bởi người Tây Tạng tin rằng thể xác chỉ là tạm, linh hồn mới là vĩnh viễn, họ tin vào kiếp luân hồi, cuộc sống và cái chết chỉ là một phần của bánh xe, vì vậy cái chết không đáng sợ, đó là cánh cửa để đi đến kiếp sau. Xác chết sẽ được rửa sạch sẽ, rồi cạo hết tóc và lông, bỏ lại quần áo, và quấn trong một mảnh vải trắng. Vào ngày lành, người ta sẽ mang cái xác lên bàn thờ thiên táng trên đỉnh núi thiêng. Trong lúc các Lạt ma tụng kinh, chủ lễ thiên táng sẽ cho thổi kèn sừng và đốt lửa dâu tằm để dụ kền kền tới ăn xác chết.

Nhiều nghi lễ được thực hiện nơi cửa đền Jokhang

Tenzin cho chúng tôi biết thêm rằng, khói dâu tằm sẽ đưa người chết lên thiên đàng, đồng thời cũng xua ma quỷ. Xác được xẻ thành từng mảnh, lóc thịt riêng, xương có khi được nghiền nát trộn với bơ sữa bò, bột lúa mạch. Điều quan trọng là khi xẻ thịt không được để phạm lỗi, và cái xác phải được kền kền ăn hết, nếu không thì linh hồn người chết sẽ bị ma quỷ đánh cắp, họ sẽ không được về trời, bánh xe luân hồi của người đó sẽ vì thế mà dừng lại.

Mênh mông hồ thiêng

Sau ba ngày quanh quẩn với tu viện và tu viện, với các tu sĩ và đông đúc dân cư, đến ngày thứ tư chúng tôi thực sự được “giải phóng” để đến với thảo nguyên và núi tuyết. Mặc áo thật ấm, đội mũ, quàng khăn kín, chúng tôi nhẹ nhàng lên trên lầu ăn sáng, chuẩn bị cho một ngày dài ngồi xe gần 500km cả đi cả về và vượt qua đèo Lakenla ở độ cao 5.190m.

Hình ảnh những bánh xe pháp luân có ở tất cả các tu viện trên đất Tạng

Một con đường mới mở ra trước mắt, hai bên là những đồng cỏ chạy dài, xa xa là những rặng núi tuyết phủ trắng quanh năm. Nhà cửa thưa thớt, lâu lâu mới thấy cụm dân cư khoảng hơn chục nóc nhà, hay lác đác vài căn lều của những người du mục.

Gần trưa, chúng tôi tới đèo Lakenla ở độ cao 5.190m, Tenzin nói chỉ được đứng ở đây khoảng 10 phút, thấy có triệu chứng đau đầu phải đi về xe và hít bình oxy ngay, có người đã từng ngất ở con đèo này. Qua con đèo, Namtso hiện ra thấp thoáng sau mỗi khúc quanh. Tất cả đều ồ lên kinh ngạc, tại sao lại có biển trên núi thế này?

Một chú bò Yak được sử dụng để khách du lịch chụp ảnh tại hồ thiêng Namtso

Namtso là hồ nước mặn cao nhất thế giới, một trong bốn hồ thiêng của người Tây Tạng. Cho đến giờ chúng tôi cũng không hiểu tại sao đây lại là một hồ nước mặn khi mà nước trong hồ được cho là do tuyết trên đỉnh Nyantsentanglha tan chảy mà thành. Với màu ngọc lam kỳ diệu, phong cảnh tuyệt vời, hàng năm hồ Namtso thu hút rất nhiều du khách. Nhưng với người Tây Tạng, Namtso là một thánh hồ, đứng bên núi thiêng Nyantsentanglha để bảo vệ mùa màng, gia súc cho người dân.

Thò tay xuống nước lạnh ngắt, chúng tôi nhặt mấy hòn sỏi và lấy một chai nước mang về, đến giờ nó vẫn được cất giữ như một báu vật trong nhà. Nước chúng tôi mang về không phải màu xanh, vậy thì màu xanh tuyệt diệu ấy từ đâu ra? Phải chăng đó chính là tấm gương lớn phản chiếu màu xanh của bầu trời vào trong đó?

Hồ thiêng Yamrok hay còn gọi là hồ San Hô với màu xanh ngọc đẹp diệu kỳ

Ngày thứ 5, 6 của cuộc hành trình, chúng tôi tạm biệt Lhasa để đến với Shigate, thành phố lớn thứ hai của Tây Tạng.

Thật không ngoa khi nói rằng đi trên những con đèo tới hồ Yamrok cho chúng tôi cảm giác như đang leo từng bước, từng bước tới trời xanh. Nhưng cùng với sự ngất ngây vì cảnh sắc, nhiều lúc tôi cũng toát mồ hôi khi chiếc xe chênh vênh đi sát mép vực. Nhìn sang thấy Tenzin đang lần tràng hạt khấn “Om mani padme hum”, tôi cũng học theo, chắp hai tay trước ngực và niệm “Om mani padme hum”.

Thật lạ kỳ, tôi cảm thấy như các đấng tối cao đang lắng nghe những câu niệm chú của mình, lòng thấy yên tâm và nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hồ thiêng Yamrok nằm ở độ cao 4.400m, khi chúng tôi đứng từ trên đèo Kampala (ở độ cao 5.000m) nhìn xuống, tôi choáng ngợp khi nhìn thấy dưới kia là một “dòng sông” uốn lượn dưới chân núi với màu xanh ngọc kỳ ảo, như tranh vẽ, như vô thực và một sự tĩnh lặng hoàn toàn.

Hình ảnh cụ già chăn cừu người Tạng

Chúng tôi lên xe đi tiếp về phía cuối hồ, nơi có rất nhiều đoàn khách du lịch dừng chân, để có thể ở rất gần hoặc chạm tay vào nước hồ. Tôi cũng nhặt những viên đá nhỏ, xếp thành đống đá ở ven hồ và gửi vào đó những cầu nguyện về sức khỏe và hạnh phúc cho những người thân. Đã gần một năm trôi qua rồi, không biết gò đá của tôi có còn?

Ngày thứ mười ba, khi tôi còn đang lơ mơ ngủ trên xe thì tỉnh giấc vì mọi người quyết định sẽ rời Tây Tạng sớm hơn một ngày so với dự kiến để có nhiều thời gian ở Kathmandu (thủ đô của Nepal). Từ lúc ấy, tôi không dám nhắm mắt lại dù người hơi mệt, tôi mở to mắt mình ra để thu vào tâm trí tất cả những cảnh sắc đẹp đẽ này, những khoảnh khắc đáng nhớ này.

Tập quán du mục vẫn còn lại rất nhiều ở mảnh đất thiêng này

Ngoài kia không chỉ là thảo nguyên mênh mông, là cả một nền văn hóa đang cần được giữ gìn. Bạn tôi lén lút viết vào một tờ giấy đưa cho tôi “I want to cry” (Mình rất muốn khóc), chỉ chờ có thế nước mắt tôi trào ra, không kìm nén nổi. Sau này, lúc chia tay Tenzin ở cửa khẩu Kodari, tôi cũng đã khóc như thế và tự nhủ với lòng mình sẽ quay lại, sẽ quay lại, vào một ngày nào đó – có thể khi tôi đã 56 tuổi như chị cả trong đoàn, quần ngố, áo phông trẻ trung và yêu đời tha thiết.

Tôi đã có cơ sở để tự tin về sức khỏe của mình, tôi chỉ chờ chữ “Duyên” thêm một lần nữa, tôi sẽ trở lại mà không phải “phi ngựa xem hoa”. Tôi chỉ hy vọng rằng, lúc đó, và mãi mãi sau này, Tây Tạng vẫn là Tây Tạng!

Lịch trình

Ngày 1, 2: Bay Hà Nội - Thành Đô – Lhasa
Ngày 3, 4: Tu viện Jokhang - tu viện Ganden- tu viện Sera - cung điện Potala - tu viện Drepung
Ngày 5: Hồ thiêng Namtso
Ngày 6: Lhasa - hồ thiêng Yamdrok - đèo Karola - Shigatse
Ngày 7, 8: Shigatse - tu viện Tashilumpo – tu viện Sakya – Tingri – hồ Peiku – Zongba
Ngày 9: Zongba – Darchen: chiêm bái núi Kailash (núi Ngân Sơn)
Ngày 10: Darchen - suối nước nóng - tu viện Tathpuri– Tholing
Ngày 11: Thăm Guge Kingdom và tu viện Tholing
Ngày 12: Tholing – hồ thiêng Manasarovar
Ngày 13: Hồ Manasarovar – Nyalam
Ngày 14: Nyalam – Kathmandu (thủ đô của Nepal), bay Kathmandu – Hà Nội

Những điều cần lưu ý khi đi Tây Tạng

Muốn đến Tây Tạng, bạn phải xin visa đi Trung Quốc (Tây Tạng hiện nay chịu sự kiểm soát của Trung Quốc). Sau đó, thông qua một đại lý du lịch để đặt tour, xin giấp phép (permit) và nhóm đi tối thiểu phải có 5 người.

Để tránh hội chứng “sốc độ cao” khi lên Tây Tạng, bạn cần:

- Rèn luyện thể lực thật tốt
- Khi đến Lhasa cần hạn chế tắm trong 2-3 ngày đầu, khi cơ thể có những dấu hiệu của hội chứng độ cao phải mua bình ô-xy, cũng như thuốc cao nguyên khang, nếu sau 3 ngày vẫn khỏe thì không cần dùng thuốc.
- Ở Tây Tạng do trời lạnh và chênh lệch áp suất, dễ bị vỡ các mao mạch nhỏ li ti trong mũi, có thể gây nên chảy máu mũi, không nên quá lo lắng.
- Chuẩn bị đầy đủ các đồ dùng sinh hoạt cá nhân, nhớ mang theo áo ấm hoặc có thể thêm túi ngủ mỏng.

Bài & ảnh: Đen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét