Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

Trà năm màu ở Srimangal


SGTT.VN - Bangladesh là nước xuất khẩu trà hàng đầu thế giới. Hầu hết những đồn điền, nương trà tập trung ở Srimangal, nơi có khu rừng nhiệt đới Lowacherra lớn nhất nhì đất nước. Đến đây, ngoài những nương trà lạ tôi còn gặp nhiều thứ lạ lùng khác.
Nương trà xanh nằm dưới những tán cây rừng.
Srimangal (còn được viết là Sreemangal, Sremongol) là huyện nhỏ của vùng Sylhet (Sylhet Division) đông bắc Bangladesh. Nhỏ nhắn, Srimagal nổi tiếng hơn thủ phủ Sylhet (cùng tên vùng hành chính) vì cánh rừng rậm Lowacherra, những đồn điền trà,… và cả những ly trà đặc biệt.
Những nương trà trong rừng
Tôi đến Srimagal chiều muộn nhưng cũng kịp để Rashed Hunsan, hướng dẫn viên tự phát duy nhất của phố “bắt” kịp tôi khi đang lơ ngơ tìm đường. Giúp tìm nhà trọ, cậu hẹn sáng mai đón tôi sớm đi một vòng rừng Lowacherra, thăm đồn điền trà, chuối, thơm, ghé bản dân tộc… – Tour thông thường cho những khách chỉ có một ngày dành cho Srimagal.
Chúng tôi vào rừng Lowacherra khi sương mai còn đẫm ướt. Là rừng rậm nhưng Lowacherra chỉ nằm thâm thấp chứ không chót vót như những khu rừng ở xứ mình. Biết trước rằng đi chỉ một buổi, không ngủ lại đêm… thì khó lòng thấy những động vật hoang dã lớn như cọp, heo rừng… nhưng tôi cũng khá hài lòng khi được trekking trong những con đường rừng rậm rịt, được thấy những cội cây già cao ngất, to đùng vẫn còn nằm rải rác không xa con đường nhựa, những bụi mây dài dằng dặc quấn nhau… mà bây giờ dường như rất khó thấy ở Việt Nam. Ngoài lũ chim chao chát ban mai, những gốc cây đùn đất của đám heo rừng ủi đêm qua, Hunsan còn tự hào chỉ tôi lũ nhện bự, nhiều loại, nhiều màu giăng khắp nơi. Có nhiều con khi giương hết chân ra to hơn cả hai bàn tay tôi gộp lại, màu sắc rực rỡ. Tuy nhiên chúng không làm tôi ngạc nhiên lắm vì cũng từng lang thang rừng này rừng nọ. Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy đang đi trong rừng mà lấp ló những mảng xanh ngát ngoài kia, rồi hương trà sớm mai ai hái nghe thơm trong gió thoảng.
Và ngạc nhiên làm sao, ngay bên bìa rừng là những nương trà. Những luống trà xanh ngắt nằm trong bóng những tán cây lớn. Tôi chưa kịp hỏi, Hunsan đã nói: “Trà ở đây không nằm ở vùng đồi núi cao, mát lạnh… như ở các nước khác mà ở vùng thấp. Và ở cái xứ nóng khủng khiếp này, người ta phát hiện những cây trà mọc dưới bóng râm của cây lớn cho lá thơm ngon hơn nhiều. Do vậy người ta giữ lại hoặc trồng thêm cây to khi tạo những nương trà. Và loại cây nào được giữ để cho bóng râm cũng phải được chọn lựa cẩn thận”. Quả là một phát hiện thú vị tôi chưa thấy ở các xứ trà nổi tiếng như Bảo Lộc, Cầu Đất hay Cameron xứ Malaysia, Sri Lanka… Giữ cho lá trà thơm hơn, ngon hơn… tôi chưa được “mục sở thị” nhưng rõ ràng bóng râm của cây to đã giúp những phụ nữ cặm cụi hái trà dưới nắng cháy xứ này bớt đi phần nào nhọc nhằn.
Trà năm màu năm hương vị trong một ly
Ly trà năm màu, năm hương vị khác nhau.
Rồi tôi cùng Hunsan đi thăm các bản dân tộc, các đồn điền chuối, thơm… Có lẽ chúng hấp dẫn các du khách phương Tây nhiều chứ chuối, thơm… với tôi cũng chỉ cỡi ngựa xem hoa nhanh. Về gần Srimangal, tôi rủ Hunsan ghé một quán trà hơi lớn ven đường, có vài mái đầu vàng hoe đang ngồi chụp hình, khoe nhau có vẻ thú vị. Mắt sáng lên, Hunsan nói “thực ra tôi định giới thiệu anh quán này, không ngờ anh phát hiện ra!” Té ra đây là quán Nilkantha Tea Cabin với món trà năm màu nổi tiếng. Cũng từng học đòi đi bar, có biết các loại cocktail năm lớp. Nhưng dễ hiểu vì chúng được chế biến từ các loại rượu sữa, rượu quế, rượu mạnh… với độ đậm đặc, độ cồn… khác nhau. Còn từ lá trà và nước nấu lên, sao chúng không lẫn vào nhau khi pha thành năm lớp? Sau thời gian hồi hộp chờ đợi, ly trà năm lớp màu tách bạch rõ ràng được bưng lên. Khẽ khàng nâng ly nhấm nháp, có thể cảm nhận rõ được vị trà gừng, trà hoa hồng, trà quế còn các vị ô long, trà xanh thì vốn không rành trà lắm tôi không nhận ra. Nhưng ít ra khi uống chúng, tôi đã biết được một bí quyết để chúng tách lớp. Gặng hỏi miết, kể cả cam kết hứa không mở quán ở Srimangal (và ngay cả trên đất Bangladesh) để cạnh tranh (!), cuối cùng cậu nhỏ phục vụ mới len lén thì thầm cho tôi ba bí quyết còn lại. Dù chưa làm, nhưng với kiến thức hoá lý của năm năm đại học, tôi thấy có lý và nghĩ rằng mình có thể làm được.
Kêu thêm một ly trà năm màu để chụp hình, dù cậu phục vụ khoe rằng còn có thể làm cả trà bảy màu nhưng hơi lâu. Trên chuyến xe đêm rời Srimangal, tôi “tự sướng”, mơ màng với bí quyết vừa học lén. mai mốt thất nghiệp về Sài Gòn mở quán lạ bán trà năm màu chắc cũng không đến nổi ế. Rảnh rỗi, lại băn khoăn nghĩ thêm cách huấn luyện, nhắc nhở nhân viên để mỗi khi có khách phương xa vào quán dõng dạc gọi: “Cho mấy cốc chè năm màu nào!” thì phải hỏi kỹ chè hay trà để giữ khách lại, chứ cứ nghe ba chớp ba nhoáng rồi chuyển hết khách cho cô bán chè ngọt đầu phố thì quán có mà đi tong!
BÀI VÀ ẢNH: TRẦN HOÀNG BÃO
Xe buýt từ thủ đô Dhaka đi Srimangal chỉ mất khoảng 45.000 – 65.000 đồng (thường và máy lạnh/người), trong năm giờ. Tàu lửa cũng khoảng đó. Tour một ngày khoảng 200.000 đồng (không ăn trưa, nhưng bao gồm vé vào rừng, xe…) cho hướng dẫn viên. Ăn uống các món ăn địa phương ở Srimangal khá đơn giản và giá chỉ 30.000 – 40.000 đồng/phần. Ly trà năm màu cũng chỉ 15.000 đồng (50 Taka, 80 Taka khoảng 1 USD).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét